Nguyên Đỗ

Tiếng Nói Của Thi Sĩ


Thơ là tiếng của đồng bào đây đó
Của bạn bè, kẻ xa lạ, người thân
Của lạnh lùng, cuả ấm ức, ân cần
Của đủ cả thất tình cùng lục dục


Thơ: tiếng hát cuả bài ca hạnh phúc
Của tỉ tê tiếng khóc oán bi thương
Của ái ân, của tình ảo, vấn vương
Cuả mây khói bay trên ngàn vạn lối


Thơ là tiếng cuả người không biết nói
Của lời thơ từ muôn kiếp phôi pha
Cuả dối gian, cuả đùa giỡn, thật thà
Cuả thi tứ tìm người thơ bộc lộ


Thơ là tiếng thì thào mây với gió
Của trăng sao, của cây lá, cỏ hoa
Của mưa rơi cuả nắng chiếu chan hoà
Của nhân loại trong ba nghìn thế giới


Thơ: tiếng nói của tương lai chưa tới
Là ghi âm của ngày tháng năm xưa
Là phản ảnh cuả giây phút hiện giờ
Là lịch sử rộn ràng qua ngôn ngữ


Tiếng thi sĩ ai nỡ nào bức tử
Hãy gióng lên tiếng nói của tự do
Vương quốc thơ xin hãy chớ hững hờ
Hay cấm cản tiếng lòng thơ thành thật


Tiếng thi sĩ bao giờ cũng chân nhất
Từ trái tim cuả triệu triệu con người
Trái thơ hoài mãi mãi cứ xanh tươi
Dù chua chát, hay ngọt bùi, cay đắng


Tiếng thi sĩ một khi chìm lạnh vắng
Là trái tim đã già cỗi buông rơi
Không còn rung những nhịp mới dâng đời
Là lúc sắp chìm sâu vào dĩ vãng



 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tiếng Nói Của Thi Sĩ"